Sự "hoài niệm" trong thơ An Giang Bùi
Xem thêm : Những bài thơ hay của nhà thơ An Giang Bùi
Top 20 bài thơ hay của nhà thơ Bùi An Giang
Nhắm mắt, những ký ức đua nhau dội về, vẫn rõ mồn một, như vừa mới ngày hôm qua, như vừa xảy ra trước mắt vậy nhưng không thể với gọi, không thể thay đổi được điều gì. Kỷ niệm trong ta dường như có một thế giới riêng, thế giới ấy tồn tại trong tiềm thức, luôn luôn chuyển động, luôn xảy ra lặp lại như một cỗ máy được lập trình từ trước. Và vì vậy ta luôn nhớ...
HOÀI NIỆM 1
An Giang Bùi
Nụ cười ấy tôi làm sao quên được
Ánh mắt nhìn vẫn lưu luyến trong tôi
Ngày em đi gió lạnh đã về rồi
Tôi đứng nhìn chuyến bay xa mãi.
Em nói tôi chờ ngày em trở lại
Em sẽ vào trong ấy thăm tôi
Ba mươi năm thời gian chẳng ngừng trôi
Hàng cây xanh đã thành cổ thụ.
Em ra đi ngày cuối thu lá rũ
Tia nắng buồn vương vấn bức rèm thưa
Ngày em đi không có hạt bụi mưa
Nhưng mắt em lệ nhòa trong sương trắng.
Buổi ban đầu còn tính ngày tính tháng
Đến bây giờ chẳng còn nhớ mấy
Thu Nhìn phía em chỉ thấy mịt mù
Duy trong lòng còn dư âm tiếng vọng.
Đã lâu rồi ẩn mình vào cuộc sống
Vẫn đợi chờ dù năm tháng qua mau
Thời gian kia có phai nhạt sắc màu
Hình bóng em vẫn vẹn nguyên trong nỗi nhớ.
Đã có lúc ta nhớ em, nhớ hơn bao giờ, nhớ tưởng chừng như không thể chờ thêm được một phút giây nào nữa. Như gió mùa thu nhớ hơi thở đầu đông, như những chùm lá xanh nhớ vầng mặt trời sau hàng tuần mây đen bao phủ. Nỗi nhớ của niềm yêu thương vô bờ bến, của một trái tim chân thành, và đầy đam mê.
HOÀI NIỆM 2
An Giang Bùi
Mấy hôm rồi không nghe tiếng đàn đêm
Cửa sổ nhà bên không bóng hồng thấp thoáng
Sao thế nhỉ người bên kia đi vắng
Mà bên này ta lại thấy cô đơn.
Ta với nàng đâu phải người thân
Chưa một lần bên nhau tâm sự
Chưa một lần ướm lời hỏi thử
Đã bao giờ nàng nghĩ về ta.
Cứ chiều về đưa mắt nhìn qua
Ta thấy nàng vội ẩn sau màn gió
Chỉ vậy thôi mà lại mong lại nhớ
Rồi âm thầm mơ ước trong đêm.
Có một lần ta đứng nép lặng yên
Nàng không biết ánh mắt như tìm kiếm
Ta ngẩn ngơ trước nàng tiên hiển hiện
Chợt bàng hoàng như kẻ bị thôi miên…
Giờ nàng đi chỉ còn lại bóng đêm
Không tiếng đàn không bóng hồng thấp thoáng
Mỗi chiều hôm lòng ta thêm trống vắng
Đứng mơ màng nhìn sang đấy bâng khuâng.
Và có nỗi hoài niệm về một tuổi thơ êmđềm, nơi ta đã có những tháng ngày hồn nhiên và trong trẻo với con sông quê. Ở nơi đấy ta đã có những kỉ niệm tươi đẹp nhất bên em...
Và có nỗi hoài niệm về một tuổi thơ êmđềm, nơi ta đã có những tháng ngày hồn nhiên và trong trẻo với con sông quê. Ở nơi đấy ta đã có những kỉ niệm tươi đẹp nhất bên em...
HOÀI NIỆM 5
An Giang Bùi
Tôi muốn về thăm lại bến sông xưa
Để tìm lại dáng hình từ lâu tôi vẫn đợi
Đã bao năm cách xa vời vợi
Chẳng hay cười còn trong trẻo như xưa.
Tôi muốn về tìm lại một chiều mưa
Trên đường về che chung một tàu lá
Mưa ướt nhèm hằn đôi gò mới nhú
Em ngượng ngùng kêu ghét quá đi thôi.
Nhớ một lần ngồi ngắm cánh bèo trôi
Cứ dập dềnh theo từng con sóng
Em trầm tư hồi lâu rối ấp úng
Biết phận mình nước sẽ cuốn về đâu…
Tay em vò mấy lá cỏ nát nhầu
Mi chớp chớp em đang buồn lắm
Thôi đừng nghĩ xa xôi mà hãy nhìn trời cao xanh thăm thẳm
Rồi tương lại tươi đẹp sẽ về.
Em mỉm cười như sực tỉnh cơn mê
Và nói nhỏ tính em hay như thế …
Tôi xa em đã nhiều năm có lẻ
Ngày bên nhau vẫn cất giữ trong lòng.
No comments:
Post a Comment