Nhà thơ Đoàn Thịnh sinh ngày 19-5-1948, Quê quán xã Tự lập huyện Mê Linh thành phố Hà Nội. Ông tham gia quân nhân từ năm 1967 đến năm 1976. Sau đó làm việc trong bộ Công an từ năm 1977 đến năm 1998, nay đã nghỉ hưu. Hiện nay ông đang cư trú tại Khu nhà ở Công ty Sông Công, Hà Trì, Hà Cầu, Hà Đông Hà Nội. Ông đã xuất bản hai tập thơ: Mẹ ngồi đưa chiếc võng không, nhà xuất bản Hội nhà văn năm 2014, Tiếng nạng gỗ nhà xuất bản Hội nhà văn năm 2015.
Xem thêm:
Những bài thơ hay của nhà thơ Đoàn Thịnh trang VHNT
19 bài thơ hay của nhà thơ Đoàn Thịnh
XÔN XAO
Trong bao nhiêu điều vui
Thì đâu là hơn nhất
Giữa những gì là thật
Chọn một nào thật hơn
Đón mưa gió bao cơn
Khi mà ta hằng đợi
Sau bão giông ào tới
Là trời thêm trong veo
Nếu anh đã chạy theo
Em hãy đừng ngoảnh mặt
Anh mùa đông se sắt
Em sẽ lùa nắng tươi.
Mình có mãi chung nơi
Hay cộng nhau xa vắng
Sẩy sàng bao bình lặng
Lọt vô vàn xôn xao .
26-9-2018 ĐT
GIẾNG CỔ
GIẾNG CỔ
Giếng cổ của làng
Như chiếc vung chõ xôi đặt ngửa
Người còn biết ngửi mùi nếp cái hoa vàng
Người còn thèm vốc nước xoa sạch mặt
Mây in trong văn vắt
Ngọt bốn mùa , tiên tổ lọc ngàn năm...
Đụn rạ chẳng còn nằm
Tre xanh cũng cùng người vãn làng phiêu dạt
Móng trâu khua xưa vọng về như nhịp hát
Trai hến đáy sông sệt nước chẳng ai mò...
Thì mặc.
Giếng cổ của làng cứ một mực thơm tho
Để phát khóc người đi
Trong veo ai lầm lỗi
Trăng rơi ...
Giếng vắt nước thành muôn dấu hỏi
Ai muốn nên khôn không thể trốn trả lời .
Những câu vui viết cuối chiều vắng gió
Mà rung rinh xao động thảm lá rừng
Bỗng lặng cho thơ bay về nơi đó
Với người xa đang nén lại rưng rưng.
Tam Đảo xanh cuối thu ngang chừng núi
Trăm tuổi cây ,và đá cũ muôn đời
Cũng nhớ nhau như người cùng người vậy
Nào hẳn đã đầy, nên chớ vội vơi.
Lên núi cao để thấy mình quen lạ
Mọi thứ với rừng cùng nhau trong veo
Sương trắng nắng vàng đầu nguồn suối chảy
Cả nỗi lòng nơi sông biển lên theo.
Rồi nhớ nhau lưng trời đây cũng khác
Mây mỏng vương và gió loãng quyện vào
Sớm lạnh lẽo như ngày đông lạc đến
Để ủ thêm nhiều những khát khao.
Mai về xuôi nhớ ngược lên phố núi
Dốc cheo leo, ba đỉnh vút mây vờn
Như huyền thoại đắm mê ai sẽ tới
Cho tình người được thắm mấy lần hơn.
10-2018 ĐT
NHÉ MÃI CÁCH XA
NHÉ MÃI CÁCH XA
Trên chuyến đò vơi đưa em sang sông
Em đã trốn tôi em về nhà chồng
Nước mắt khô rồi nụ cười cũng thế
Chèo nâng cho từng giọt nước ròng ròng.
Mới hôm nào ta cùng nhau cất bước
Em cứ nhường cho anh đi lên trước
Để đằng sau em khóc vụng vội vàng
Hoa bên đường mấy bông nở dở dang.
Thôi đành thế em đi đầy hạnh phúc
Cứ xem anh ước nguyện đã được tìm
Chỉ mãi xin đừng bao giờ mà khóc
Nước mắt luôn dành một góc trong tim.
Anh sẽ quyết là tăm cá bóng chim
Em vui đằng nam anh buồn phương bắc
Thôi thì nhé cứ cách xa dằng dặc
Để khỏi lỡ lần ta chạm mặt nhau
Lúc bấy giờ đau bằng triệu lần đau.
10-10-2018 ĐT
BƯỚC NGƯỜI TRỞ LẠI
BƯỚC NGƯỜI TRỞ LẠI
Ngày nào buồm thiếu gió vẫn ra đi
Ngần ấy ước mong, buồn vui đâu mãi
Phải đấy không, thuyền ơi đang về lại
Bờ còn đau vẫn nguyên một nỗi chờ.
Đang gần dần phải không giữa xa mờ
Cái chấm nhỏ mỗi to như chiếc lá
Gì vẫn là ta , có không mới lạ
Thỏa cho nhau khắc khoải nỗi nguyện cầu.
Mất còn bao nhiêu trước để cho sau
Vẫn tin một tình chung không lở vỡ
Mấy phù hoa đầy con tim ở đợ
Người thấy không xa xót lắm, khó lành.
Đất chả bớt dày, trời vẫn thế xanh
Chỉ thương nhủ người ơi đừng lỡ nữa
Dẫu bến đợi giang rộng tay đón đỡ
Bước lại nhau thêm chậm nặng cuối ngày.
10-2018 ĐT
MÙA MÌNH
MÙA MÌNH
Người vẫn bảo mùa đông - Mùa khô
Mùa hạ rất mưa
Nước tràn trề nhưng không gọi là mùa ướt
Sang thu lá không muốn vàng không được
Mùa xuân thành mùa hoa
Mải học ở đời, nhặt nhạnh gần xa
Cố thành mùa mình, riêng mình chăng nhỉ
Mắt lá bên đường soi mặt
Mở nắng ra cho đêm không khuya khoắt
Để nhọc nhằn bước theo
Những bước người đi ... 18-10-2018 ĐT
SE SẮT HỒN QUÊ
Muốn về lại với dòng sông
Muốn xào xạc gió mé đồng ngô non
Chân trâu dẫm lõm đường mòn
Mùi cỏ mật mặt mặt giếng tròn chiều thơm
Tay mềm đũa cả mẹ đơm
Lá dong dẻo dính cơm thơm bốn mùa.
Nào đâu là chút dư thừa
Mang cái thiếu vá cho vừa cái vơi...
Mà sao nhớ thế người ơi
Càng thương thương đến bao đời vẫn thương
Ngoái trông sau bấy dặm trường
Cả ngàn xưa để rộng đường hôm nay
Rưng rưng hương thắp trên tay
Bao nhiêu cũ đã đâu đây tụ về
Ngước trông lồng lộng bốn bề
Bọc trong se sắt dãi dề hồn quê.
18-10-2018 ĐT
VÒM LÁ , ĐÀI XANH
Đánh tráo em vào tôi
Tôi vào em mà không bao giờ có thể
Đấng thiêng liêng làm mẹ
Chỉ tiếng gọi ấy thôi mà sao những ngượng ngùng
Thiên chức làm vợ ngỡ hạnh phúc đến vô cùng
Nhưng đâu giản đơn là thế...
Mặt trời còn biết mình nhỏ bé
Trước Mẹ vũ trụ sinh ra
Và em lại nhân mãi ra
Bao la vũ trụ
Anh chịu thôi ta trở về như cũ
Anh nguyện mãi là đài xanh
Là vòm lá êm cho hoa em ngào ngạt trên cành
Hạnh phúc
19-10-2018 ĐT
TẠI VÀ XƯA
Triệu triệu năm cứ thế đất trời
Nay êm đềm mai kia giông tố
Tưởng lớn mãi bỗng thành vụn nhỏ
Mặn hôm nay khát phải mấy đời.
Tự thơm bởi mạch đất hương trời
Kiêu hãnh những sắc riêng không lẫn
Hoa kết thành thảm màu bất tận
Đến héo tàn chỉ thắm cho nhau.
Sau bình minh sáng láng khắp đâu
Nhập nhoạng đêm tìm tay kết lại
Biết chăng ai đắm trong mê mải
Mấy cũng là chốn tạm phù sinh.
Chỉ muôn năm là ở cõi tình
Như ở lòng tay nhưng thật khó
Đã thế trong nhau mà chỉ trọ
Chặt đến đâu cũng thể tuột hờ.
Tâm phải bình biết thật biết mơ.
Để nhọc nhằn giữa tại và xưa.
10-2018 ĐT
KHẮC GIAO MÙA
Thu cứ chình chình còn đó
Bịn rịn chẳng thể nỡ rời
Mà mùa đông thì đã chạm
Trước khoảng hai mùa yêu ơi
Bao nét mềm thu chưa cũ
Thềm riêng mặt mịn nắng vàng
Thơm vô chừng mà chưa đủ
Cũng nhường mùa mới đông sang.
Áo mỏng cất vào miền đợi
Nồng nàn áp sát nhau hơn
Đông để phả cùng nhau ấm
Mà tan tiêu những giận hờn.
Sương sẽ thật mau, thật lạnh
Đông ru đất ngủ êm lành
Ấp iu mầm non nụ chúm
Để rộ mùa xanh thêm xanh.
Một khắc hai mùa chuyển dạ
Sinh tròn trịa những long lanh
Dịu dàng cùng nâng chăm chút
Thật hiền tay em tay anh.
3-12-2018 ĐT
SE SẮT HỒN QUÊ
Muốn về lại với dòng sông
Muốn xào xạc gió mé đồng ngô non
Chân trâu dẫm lõm đường mòn
Mùi cỏ mật mặt mặt giếng tròn chiều thơm
Tay mềm đũa cả mẹ đơm
Lá dong dẻo dính cơm thơm bốn mùa.
Nào đâu là chút dư thừa
Mang cái thiếu vá cho vừa cái vơi...
Mà sao nhớ thế người ơi
Càng thương thương đến bao đời vẫn thương
Ngoái trông sau bấy dặm trường
Cả ngàn xưa để rộng đường hôm nay
Rưng rưng hương thắp trên tay
Bao nhiêu cũ đã đâu đây tụ về
Ngước trông lồng lộng bốn bề
Bọc trong se sắt dãi dề hồn quê.
18-10-2018 ĐT
VÒM LÁ , ĐÀI XANH
Đánh tráo em vào tôi
Tôi vào em mà không bao giờ có thể
Đấng thiêng liêng làm mẹ
Chỉ tiếng gọi ấy thôi mà sao những ngượng ngùng
Thiên chức làm vợ ngỡ hạnh phúc đến vô cùng
Nhưng đâu giản đơn là thế...
Mặt trời còn biết mình nhỏ bé
Trước Mẹ vũ trụ sinh ra
Và em lại nhân mãi ra
Bao la vũ trụ
Anh chịu thôi ta trở về như cũ
Anh nguyện mãi là đài xanh
Là vòm lá êm cho hoa em ngào ngạt trên cành
Hạnh phúc
19-10-2018 ĐT
TẠI VÀ XƯA
Triệu triệu năm cứ thế đất trời
Nay êm đềm mai kia giông tố
Tưởng lớn mãi bỗng thành vụn nhỏ
Mặn hôm nay khát phải mấy đời.
Tự thơm bởi mạch đất hương trời
Kiêu hãnh những sắc riêng không lẫn
Hoa kết thành thảm màu bất tận
Đến héo tàn chỉ thắm cho nhau.
Sau bình minh sáng láng khắp đâu
Nhập nhoạng đêm tìm tay kết lại
Biết chăng ai đắm trong mê mải
Mấy cũng là chốn tạm phù sinh.
Chỉ muôn năm là ở cõi tình
Như ở lòng tay nhưng thật khó
Đã thế trong nhau mà chỉ trọ
Chặt đến đâu cũng thể tuột hờ.
Tâm phải bình biết thật biết mơ.
Để nhọc nhằn giữa tại và xưa.
10-2018 ĐT
KHẮC GIAO MÙA
Thu cứ chình chình còn đó
Bịn rịn chẳng thể nỡ rời
Mà mùa đông thì đã chạm
Trước khoảng hai mùa yêu ơi
Bao nét mềm thu chưa cũ
Thềm riêng mặt mịn nắng vàng
Thơm vô chừng mà chưa đủ
Cũng nhường mùa mới đông sang.
Áo mỏng cất vào miền đợi
Nồng nàn áp sát nhau hơn
Đông để phả cùng nhau ấm
Mà tan tiêu những giận hờn.
Sương sẽ thật mau, thật lạnh
Đông ru đất ngủ êm lành
Ấp iu mầm non nụ chúm
Để rộ mùa xanh thêm xanh.
Một khắc hai mùa chuyển dạ
Sinh tròn trịa những long lanh
Dịu dàng cùng nâng chăm chút
Thật hiền tay em tay anh.
3-12-2018 ĐT
NGÀO NGẠT ĐẾN VÔ VÙNG
Đinh nghĩa mùa thu đi nào, em bảo
Hãy tìm xem điều chưa nói bao giờ
Bối rối quá nhưng bỗng lời đúng nhất
Mùa thu là em anh mãi tôn thờ .
Thu vốn đẹp với vô vàn đây đó
Kể sao kìa như cả vũ trụ thu
Thì cứ mặc thu ngoài kia với họ
Ta nồng nàn ta thu ta mùa riêng .
Trải xuống miên man thảm thu nhẹ êm
Cho dịu những bước yêu thương vồi vội
Ươm hết hoa thu ngát vào tiếng nói
Dẫu lời nào cũng chẳng nỡ thoảng qua .
Một đời thu em một đời thu ta
Đem chưng cất tất cả mùa thu đã
Nên hương thu mình quen quen lạ lạ
Trong hương yêu ngào ngạt đến vô cùng .
12-11-2018
ĐT
KHẮC GIAO MÙA
Thu cứ chình chình còn đó
Bịn rịn chẳng thể nỡ rời
Mà mùa đông thì đã chạm
Trước khoảng hai mùa yêu ơi
Bao nét mềm thu chưa cũ
Thềm riêng mặt mịn nắng vàng
Thơm vô chừng mà chưa đủ
Cũng nhường mùa mới đông sang .
Áo mỏng cất vào miền đợi
Nồng nàn áp sát nhau hơn
Đông để phả cùng nhau ấm
Mà tan tiêu những giận hờn .
Sương sẽ thật mau , thật lạnh
Đông ru đất ngủ êm lành
Ấp iu mầm non nụ chúm
Để rộ mùa xanh thêm xanh .
Một khắc hai mùa chuyển dạ
Sinh tròn trịa những long lanh
Dịu dàng cùng nâng chăm chút
Thật hiền tay em tay anh .
3-12-2018
ĐT
ĐỪNG CŨ
Ta hãy mới cả những gì chưa cũ
Dẫu hôm qua đã tròn trịa mọi bề
Bởi ước vọng chẳng chừng nào là đủ
Cái đích cần không dừng lại ngày kia .
Đừng phong niêm bao thứ dẫu qua rồi
Ký ức sẽ nâỷ mầm non quả kế
Không ngậm ngùi giã từ thời xanh trẻ
Coi cứ tơ non , cứ nuột nà mình .
Khi quá giang xuân mà em vẫn xinh
Anh nghĩ vẫn như thời
xăm xăm trẻ
Ta trong nhau ngược vốn thường cái lẽ
Của già nua ai thoát được bao giờ .
Đừng cũ càng mà mới cả nay xưa
Chêm hết lỏng cho.mọi bề luôn chặt
Có buồn riêng thì chỉ
trong ánh mắt
Thoáng dại khờ ta nghĩ sẽ rời nhau ...
4-12-2018
ĐT
No comments:
Post a Comment