SÀI GÒN NGÀY MƯA - Tạp chí văn học Hoa Sen

Breaking

Tạp chí văn học Hoa Sen

Tạp chí văn học Hoa sen


Tin tài trợ

Mật ong Nghệ Curcumin 470g - VIETNAMHONEY

Sale off 16%


 

Dầu gội Hà Thủ Ô - Hỗ trợ giảm rụng tóc hiệu quả





Tuesday, January 8, 2019

SÀI GÒN NGÀY MƯA

SÀI GÒN NGÀY MƯA 
Hà đang chăm chăm nhìn tấm hình đang cầm trên tay, tấm hình anh chàng mặc cảnh phục với nụ cười rất tươi, Hà thở dài có gì đó nghèn nghẹn. Cô bạn bên cạnh lại lên giọng sang sảng như thường ngày:
- Bao lâu rồi mà cậu còn chưa quên được à? Nhớ làm gì con người vô tình đó nữa chứ?
Hà chỉ cười, không nói tiếng nào, lại nhét tấm hình vào quyển nhật kí.


Hà nhớ hồi cách đây hơn một năm về trước, Hà có một tình yêu thật đẹp, đẹp đến mức ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ họ.
Hà là cô sinh viên năm cuối của một trường Đại học lớn, cô sv báo chí tương lai với bao ước mơ hoài bảo. Yêu Hoàng, tình yêu đó đến một cách bất ngờ. Hoàng cứu Hà trong vòng vây của bọn thanh niên vào một đêm trăng sáng. Họ yêu nhau, tình yêu thật đẹp. Công việc Hoàng nhiều nhưng anh vẫn sắp xếp thời gian ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm Hà. Những buổi đi học về khuya, anh đến tận trường đón Hà tan lớp. Bạn bè Hà ai cũng thầm ghen tỵ với cô bạn. Những lúc như thế, Hoàng cười tít mắt, Hà véo vào má anh : “Đừng có vênh lên thế nhé!” cả hai cười trong hạnh phúc!
Hoàng là thế, quan tâm, yêu thương Hà một cách chân thành. Những ngày anh trực đêm, những hôm cuối tuần anh không về được, bao giờ cũng vậy, lần gặp sau anh sẽ có gì đó cho Hà bất ngờ, có hôm là một món quà nhỏ, có hôm lại đưa Hà đi ăn món mà Hà thích.
Nước mắt Hà lại cay cay… Hà thả bộ dọc công viên. Từ ngày rời xa Hoàng, thói quen đi dạo một mình của Hà vẫn không thay đổi. Nắng rọi trên những tán lá, tiếng gió rì rào, nắng chiều nhảy múa trên từng kẽ lá. Hà yêu mọi thứ bình yên đó, cũng như cách yêu Hoàng, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Hà chọn cho mình thành phố Đà Lạt, nơi có những vườn hoa thơ mộng, chẳng lạ gì khi Hà yêu văn thơ, yêu cái không khí lãng mạn nơi thành phố mộng mơ này. Hoàng hay đùa với Hà “ Sau này lấy nhau về, em sẽ dạy con làm văn, làm thơ. Anh sẽ dạy con học võ, điều tra, phá án,.. Con mình sẽ là nhất em nhé!”.
Đó là của ngày xưa, giờ đây mọi thứ đã khác. Ngày Hoàng nói chia tay Hà, Hà chỉ im lặng, không nói nên một lời. Nước mắt cũng không rơi lấy một giọt, người ta thường nói, nỗi đau lớn quá, cảm xúc sẽ khô cạn. Hà đau đến mức tim như ngừng đập. Cô quay đi sau câu buông lửng: “Nếu anh muốn thế…!”.
Nhỏ Trang – bạn Hà, vẫn hay cay cú con bạn “Sao cậu ngốc thế? Phải hỏi lý do tại sao chứ?”
Hà cười: “Cần gì lý do!”. Nói thế không phải Hà không biết, chỉ tại cô không muốn chấp nhận sự thật đó. Ngày đó, Hà thấy anh chở một cô bé đi ngang trước mặt cô, Hoàng không thấy Hà, anh cười nói với cô bé ấy rất thân mật. Đến khi đón nhận lời chia tay của Hoàng, Hà chỉ im lặng. Ừ! Thì chia tay, tim sẽ đau, nhưng thà cứ như thế. Tình yêu hai năm kết thúc không một lý do, nhưng cả hai điều hiểu lý do là vì sao.
Những buổi đi viết bài về đến tận khuya, Hà lại nhớ Hoàng da diết, hơn một năm rồi, Hà chạy trốn anh, hay nói đúng hơn là trốn chạy nơi đối với Hà quá nhiều kỉ niệm đẹp. Nghe đứa bạn thân nói, hình như anh vẫn sống một mình như thế. Một buổi tối đầy sương, Hà nhận được cuộc gọi của một số máy lại. Đầu dây bên kia, tiếng Hoàng ngập ngừng: “Em khỏe không?”. Tim Hà như ngừng đập, cô cúp máy, không trả lời. Hoàng chỉ kịp nghe thấy tiếng tút dài,…không biết rằng Hà đang khóc.
Ngày đó còn quen nhau, Hoàng từng bảo sẽ không bao giờ để Hà phải khóc, ừ, thì trước mặt Hoàng có bao giờ Hà khóc đâu, chỉ là sau này, yếu lòng quá, nước mắt Hà mới không cầm lại được. Cô ngốc nghếch, Trang nhận xét cô như thế. Con bạn vẫn kêu cô về đối mặt với Hoàng, giải quyết mọi chuyện cho xong, đừng làm đau nhau mãi như thế. Có hàng trăm câu hỏi Hà muốn hỏi Hoàng, nhưng rồi cô lại chọn cách im lặng.
Chiều nay, có chuyến công tác về lại Sài Gòn, Hà nhận nhiệm vụ viết bài. Không phải trong một năm qua Hà không về lại Sài Gòn, có về đó, nhưng về một ngày rồi lại đi. Chuyến đi này Hà được cơ quan cho nghĩ phép thêm 1 tuần, trong 1 tuần đó có nhiều việc Hà phải giải quyết.
Cô bạn Trang lại chí chóe: “Này cậu, nhớ những gì tớ dặn đấy nhé! Không có câu trả lời thì đừng về đây nữa nhé!”.
Hà lại lạnh lùng: “Muốn biết thì cậu tự đi mà hỏi! qua lâu rồi, giờ nhắc lại làm gì?”
- Phải không? Không nhắc lại chứ? Vậy ai lại khóc thầm mỗi đêm, ai lại ngắm mãi tấm hình mà nước mắt rơi?
Hà quay đi, giấu cặp mắt đỏ hoe.
Đặt chân về lại Sài Gòn trong một buổi chiều gió mát, Sài Gòn đón Hà bằng một cơn mưa lất phất. Vài chú xe ôm ngồi bên gốc cây mời khách, Hà lắc đầu bước vội. Đặt một phòng trong khách sạn, nằm ở cuối trung tâm thành phố. Ngồi ở sảnh café ở tầng trệt, nghe một bản nhạc tiếng anh êm nhẹ. Tiếng anh phục vụ gọi làm Hà giật mình: “Xin lỗi chị, có người nhờ đưa cho chị”. Hà cầm lấy mảnh giấy từ tay anh phục vụ, hơi nhạc nhiên nhưng cô vẫn mở ra xem. “Sài Gòn mưa, em có còn thích đi dưới mưa nữa không? Một vòng phố đêm Sài Gòn em nhé!”. Nét chữ quen thuộc của Hoàng, mắt Hà hơi cay, Hà đứng dậy, mắt dáo dát tìm kiếm. Có ai đó kéo tay cô từ phía sau, Hà giật thót…
- Này em! Anh ở đây!
- Sao…anh biết em về? Hà ngập ngừng, cô cố giữ bình tĩnh để thốt trọn câu hỏi
- Là Trang cho anh biết. Anh xin lỗi… Chắc Trang cũng phải xin lỗi em đấy, bọn anh đã giấu em lâu thế còn gì?
- Ý anh là sao?
- Đi nào cô bé! Anh sẽ kể với em khi chúng ta đến nơi này!
Sài Gòn mưa lất phất, lâu rồi Hà không có dịp đi dưới mưa như vậy. Ngồi sau xe Hoàng, tim Hà như thất lại, đã rất lâu cái cảm giác này Hà không tìm thấy. Hà chạm tay thật khẽ vào tấm lưng áo Hoàng, khẽ đến mức Hoàng không nhận ra điều đó. Tấm lưng ngày xưa Hà từng ôm trọn nó!
- Em đang nghĩ gì? Câu hỏi của anh như kéo Hà về thực tại.
- Sao anh lại tìm em? – Hà hỏi Hoàng câu hỏi không ăn nhập gì
- Không tìm em thì làm sao giúp em giải đáp những thắc mắc mà em muốn biết. Để em lại khóc thầm mỗi đêm vì nhớ anh nữa hả cô bé!
Hà bật khóc, anh dừng xe lại bờ hồ con rùa vòng tay siết chặt lấy Hà. Có một điều mà Hà không biết là hơn một năm qua, anh luôn dõi theo Hà. Trang là cô bạn thân, người giúp anh ở bên cạnh quan tâm và động viên Hà. Trang vẫn thường trách anh: “Sao mãi đến bây giờ cậu vẫn không chịu nói. Để cho con bé đau khổ như vậy cậu vui lắm à?”. Trang hiểu anh tại sao, chỉ có điều Trang không muốn nói, thấy con bạn buồn Trang cũng đau lắm, mà chuyện của 2 người, Trang chỉ nên âm thầm giúp đỡ, nói ra hay không là do Hoàng chọn lấy.
Anh chọn cách chia tay Hà, có lẽ vì một sự dạy dột và quá là trẻ con. Hà thường bảo, sẽ chẳng thể nào rời xa Sài Gòn, nơi gắn với Hà nhiều kỉ niệm.
Một cách ngốc nghếch, Anh dựng nên một màn kịch cho Hà xem, thà rằng là người phụ tình, Hà sẽ mau quên anh đi. Ngày anh rời Hà Nội cũng là ngày Hà đến Đà Lạt...!
Hà cúi đầu vào vai anh nức nở: “Sao anh ngốc thế, Sài Gòn em rất yêu, nhưng không có anh thì Sài Gòn với em còn nghĩa lý gì nữa đâu!”
- Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã quá dại dột để suýt chút nữa đánh mất em. Anh ở lại Sài Gòn, ở lại tìm em. Em có đồng ý rời xa Đà Lạt để theo anh về Sài Gòn không?
- Sao anh không hỏi em hơn một năm nay em đã có người yêu chưa? - Hà trả lời anh tinh nghịch
- Em quên là anh có người giám sát em à? Anh phải cảm ơn Trang nhiều lắm. Nếu không anh đã không đợi lâu như vậy mới tìm gặp em đâu, ngày nào anh cũng nắm được tin tức từ em đó, biết chắc anh mới dám ở lại đây chứ. Đừng tưởng rằng xa em là anh không biết em làm gì nhé cô nhóc, anh như muốn thuộc lòng lịch trình của em đấy!
- Thế sao anh đợi đến bây giờ mới tìm em?
- Vì anh muốn biết tình yêu của mình dành cho nhau lớn đến mức nào, giờ thì anh biết rằng nó lớn đến mức…anh không thể diễn tả thành lời. Anh cười tít mắt, vẫn nụ cười ngày xưa ấy.
Hà ôm chầm lấy anh trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Tình yêu đôi khi không phải ai cũng biết cách nắm giữ, có những giây phút vì quá yêu họ lại dại dột lạc mất nhau. Nhưng nếu yêu thương thật sự, dù xa nhau thế nào họ vẫn tìm thấy nhau.
Sài Gòn mưa, Sài Gòn đang rơi những giọt nước mắt hạnh phúc…
Sài Gòn – ngày mưa, có một nụ hôn trao nhau thật khẽ!
NCH 1/2019.

No comments:

Post a Comment