CHUYÊN MỤC: NGHIÊN CỨU & TRAO ĐỔI.
KỲ IV. CÁCH DỤNG THANH TẠO TRẦM BỔNG TRONG THƠ LỤC BÁT.
1. Nhắc lại về mức độ cao thấp (trầm, bổng) của 6 thanh.
- Xin quý hữu lưu ý...đây không phải là chia nhóm để quy định
cho thanh luật.
+ Trầm bình thanh: Huyền, Hỏi, Nặng.
+ Phù bình thanh: Ngang, Sắc, Ngã.
- Khoa học đã nghiên cứu, âm vực thấp nhất trong 6 thanh là
thanh Huyền, cao nhất là thanh Ngã (khi viết tại hạ đã sắp xếp theo thứ tự lần
lượt của cả 2 nhóm. Nếu quý vị nào muốn kiểm tra cứ vui lòng tự phát âm À, Ả, Ạ,
A, Á, Ã sẽ thấy điều tại hạ nói có chính xác hay không)
2. Các vị trí quan trọng trong câu của thơ lục bát.
- Như đã nói ở các kỳ trước...đó là vị trí 2,4,6,8. Tại sao
các vị trí này quan trọng mà không phải là 1,3,5,7? Thưa quý hữu lb thường ngắt
nhịp chẵn...khi đọc hoặc kể cả diễn ngâm người ta buộc phải dừng lại, nhấn nhá ở
các điểm này. Đồng thời đó cũng là các vị trí mà vần gieo bắt buộc rơi vào (6
hoặc 8 )
3. Để tạo được độ mượt mà cho câu, hay nói cách khác là muốn
cho câu thơ có độ trầm bổng khi đọc các vị trí này cần phân bổ sao cho các
thanh mang âm vực cao thấp khác nhau. Sau đây là một số nguyên tắc (tuy nhiên tại
hạ cũng nói rõ...đây là điều không "bắt buộc" nó chỉ có tác dụng bổ
trợ, nếu thực hiện được khi viết câu thơ sẽ hoàn thiện hơn)
+ Vị trí 2&6 của câu lục mang thanh bằng phải khác nhau
về Ngang, Huyền. Vị trí 4 mang thanh trắc
có thể linh động hơn. Vị trí 1,3,5 dù trắc hay bằng thì cũng nên xen kẽ lúc cao
lúc thấp tùy theo ngôn từ quý vị sử dụng.
+ Vị trí 2&6 của câu bát thì thoải mái hơn câu lục vì ở
đây có "luật tiểu đối thanh bằng 6&8" sẵn rồi. Các vị trí 1,3,5
cũng tương tự như câu lục.
+ Vị trí thứ 7 của câu bát thường xuyên dùng thanh trắc sẽ tốt
hơn dù nó thuộc nhóm Trầm hay Phù.
+ Khi gieo vần...vì lục bát thường chỉ gieo vần bằng (có
gieo vần trắc nhưng ít người viết) quý vị cần liên tục đảo thanh bằng. Nghĩa là
ở điểm gieo vần này câu trên mang thanh Huyền thì câu dưới mang thanh Ngang rồi
tiếp tục trở về Huyền. (hay là Ngang - Huyền - Ngang).
* LƯU Ý
- Trong một câu không dùng quá nhiều từ mang thanh thuộc một
nhóm Trầm hoặc Phù.
- Không dùng quá nhiều từ liên tiếp mang một thanh.
Vd...
Em ơi sao nỡ xa nhau.
Chiều buồn ngồi nhặt hạt sầu.
(Đọc không có độ lên xuống mà cứ đều đều cao hoặc thấp =>
tính nhạc của câu không cao).
============================
EM ĐI (2)
Em đi...để lại con đường
Chiều nay gió cuộn lá vương nỗi sầu
Bây giờ chẳng biết về đâu
Ngẩn ngơ bước lạc, bên cầu ngẩn ngơ.
Em đi...chiều cũng mịt mờ
Để dòng thơ mãi lửng lơ, không thành
Đâu ngày tháng cũ tình xanh
Má hồng e ấp dưới nhành hoa tươi.
Em đi...vắng bặt tiếng cười
Lời xưa ước hẹn buông rơi giữa dòng
Ráng chiều thơ thẩn chờ mong
Sao hoàng hôn vắng...để tròng mắt cay?
Em đi...
về phía tháng ngày
Không anh...
Liệu có, có day dứt lòng?
PH. 31.7.2017.
No comments:
Post a Comment