Hồ Viết Bình

Em chỉ muốn những điều bình dị
Kể từ khi hai đứa sống chung nhà
Rộn tiếng cười, những đứa trẻ ê a
Tiếng mẹ cha dạy các con học chữ.
Ngay cả khi cuộc sống đã đủ đầy
Cả nhà ta ngày nào cũng sum vầy
Bên mâm cơm tự tay em chế biến.
Anh được làm ông nọ, bà kia
Những điều đó với em là phù phiếm
Cứ bằng lòng với hạnh phúc giản đơn.
Anh sẽ thấy bình yên và thanh thản
Xung quanh ta tất cả đều bè bạn
Tiếng cười vang như cái tuổi học trò.
No comments:
Post a Comment