
Tôi là kẻ ăn mày ngày quá khứ
Cuối đường đời lượm chiếc lá tàn đông
Chốn nơi đâu hỡi những đám mây hồng
Khi nhân thế chỉ một màu u tối
Lượm dư thừa vương vãi chốn nhân gian
Rượu tràn ly sau những cuộc vui tàn
Gom góp lại cho đêm toàn ảo ảnh
Có chương nào dành cho kẻ lang thang
Đêm tàn đêm núp bóng dưới địa đàng
Nhặt đôi chữ vãi vương lời cầu nguyện
Xa xôi rồi sao cứ nghĩ hôm qua
Vụn vỡ kia gom góp lai thành quà
Và tự thưởng kẻ ăn mày dĩ vãng
Đông đã tàn sao lại nghĩ rằng xuân
Dĩ vãng kia giơ tay với thật gần
Chợt bừng tỉnh hóa chân trời xa lắc
Nhặt tiếng cười thiên hạ rớt làm vui
Để từng đêm thêu dệt chữ bùi ngùi
Ôm giấc mộng bật cười ra... nước mắt
Cả cuộc đời gánh hai chữ ưu tư
Xem thế gian họ tính toán cộng trừ
Dư vài số lượm về chia cho hết
Mải miết tìm một hư ảo phong sương
Để hôm nay sau những chặng đường trường
Kẻ hành khất thấy mình như hấp hối
No comments:
Post a Comment