LỤC BÁT CA KHÚC Trịnh Công Sơn
Thơ Cảnh Hưng
Bạc phơ HẠ TRẮNG tái tê
Để cho BIỂN NHỚ gọi về tên anh
TÌNH SẦU nào có trôi nhanh
TÌNH XA xin vẫn để dành cho nhau.
Tôi RU EM ngủ cho mau
Tự dưng thấy TRONG NỖI ĐAU TÌNH CỜ
NẲNG THỦY TINH cũng ngẩn ngơ
RỪNG XƯA Đã Khép tiếng tơ vẫn còn.
VIẾT LĂN TRẦM mãi chẳng tròn
ƯỚT MI chi để héo hon cho người
Biệt ly VẪN NHỚ CUỘC ĐỜI
Dù rằng XA DẤU MẶT TRỜI bao năm.
Khi nào TÔI SẼ ĐI THĂM
Để người xin chớ TƯỞNG
RẰNG ĐÃ QUÊN
RU TÌNH mang chút nhân duyên
MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY nên lại buồn.
Này em có nhớ mưa tuôn
Cơn MƯA MÙA HẠ ngọn nguồn từ đâu
NGƯỜI VỀ bỗng nhớ nhịp cầu
NỐI VÒNG TAY LỚN nguyện cầu cho ai.
Nguyệt Ca - NHƯ TIẾNG THỞ DÀI
TUỔI ĐÁ BUỒN gửi u hoài đi theo
QÙYNH HƯƠNG nở giữa xóm nghèo
HAI MƯƠI MÙA NẮNG Lạ vèo trôi qua.
Kìa ĐÔI MẮT nào mở ra
Cho ai được thấy ĐÓA HOA VÔ THƯỜNG
GIỌT NƯỚC MẮT cho quê hương
Trong tim CÓ NHỮNG CON ĐƯỜNG lá rơi.
Chỉ CÓ TA TRONG CUỘC ĐỜI
Biển NGHÌN THU Ở LẠI nơi bến nào
BỐNG Không Là Bống dưới ao
Này EM CÓ NHỚ gọi chào Bống không?
RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG
Nghẹn như LỜI CỦA DÒNG SÔNG thu tàn
HUYỀN THOẠI MẸ mãi chứa chan
SÓNG VỀ ĐÂU để non ngàn đắng cay?
Còn Ta THẤY GÌ ĐÊM NAY
Ai đi NHƯ CÁNH VẠC BAY cuối chiều...
Lời THIÊN THU GỌI phiêu diêu
PHÚC ÂM BUỒN gợi những điều trong tim.
THƯƠNG MỘT NGƯỜI mãi đi tìm
HOA VÀNG MẤY ĐỘ lặng
im khóc thầm
TẠ ƠN thắp nén hương trầm
Đã thôi Ở TRỌ cõi trần rồi ư ?
CÁT BỤI là thực hay hư ?
RA ĐỒNG GIỮA NGỌ mà như về nhà
Một Lần Thoáng CÓ RỒI XA
Để ai đếm - TỪNG NGÀY
QUA não nề.
Hẹn chi MỘT CÕI ĐI VỀ
DIỄM XƯA nay đã yên bề sau mưa
Mang EM ĐẾN TỪ NGHÌN XƯA
Mà như CỎ XÓT XA ĐƯA tháng ngày.
Mình ai LẶNG LẼ NƠI NÀY
Chẳng buồn theo để NÍU TAY NGHÌN TRÙNG
RỪNG XANH xanh mãi không cùng
VƯỜN XƯA xơ xác giữa vùng xác xơ.
Thương ai mãi CỨ CỐ CHỜ
VÀNG PHAI TRƯỚC NGÕ thẫn thờ cuối xuân
Ai NGOÀI CÁNH CỬA tần ngần
Bên ĐỜI HƯU QUẠNH những lần lệ rơi.
Để GIÓ CUỐN ĐI cuối trời
RU ĐỜI đi nhé ! mong đời ngủ say . . .
No comments:
Post a Comment