VƯỜN KHUYA - Nguyên Đức
Vườn khuya có khi là đóm lửa *
Nó thiêng liêng tí tách bập bùng.
Cháy mãi hoài đến tận vô cùng,
Ấm lòng bằng hữu trập trùng yêu thương!
Nó thiêng liêng tí tách bập bùng.
Cháy mãi hoài đến tận vô cùng,
Ấm lòng bằng hữu trập trùng yêu thương!
Ai đi trong gió, thoảng trong sương,
Mấy mùa lá rụng, ngập đường ướt mi.
Một lần về trên dặm dài thiên lý,
Có nghe chăng đóm lửa ý len vào?
Từng con tim trỗi dậy xuyến xao!
Bao kỷ niệm ào ào rã rít.
Mấy mùa lá rụng, ngập đường ướt mi.
Một lần về trên dặm dài thiên lý,
Có nghe chăng đóm lửa ý len vào?
Từng con tim trỗi dậy xuyến xao!
Bao kỷ niệm ào ào rã rít.
Bạn bè xưa tưởng như mù mịt,
Ai ngờ rằng mình được nhích gần hơn,
Đóm lửa vườn khuya réo rắt mơn man,
Huyền diệu quá! Phím tơ tan rồi hợp!
Ai ngờ rằng mình được nhích gần hơn,
Đóm lửa vườn khuya réo rắt mơn man,
Huyền diệu quá! Phím tơ tan rồi hợp!
Năm mươi năm dòng đời bao choáng ngợp,
Giăng giăng từng, lớp lớp mây trôi.
Ngày gặp nhau nghe tình bạn lên ngôi,
Đóm lửa ấy giờ gợi thương, gợi nhớ!
Giăng giăng từng, lớp lớp mây trôi.
Ngày gặp nhau nghe tình bạn lên ngôi,
Đóm lửa ấy giờ gợi thương, gợi nhớ!
Duyên xưa em đợi anh chờ,
Sông quê trỗi nhịp đôi bờ trỗ hoa.
Sông quê trỗi nhịp đôi bờ trỗ hoa.
Thơ Nguyên Đức, tháng 4/2019.
*thơ Loan Uyên
No comments:
Post a Comment