CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA HẠ NHƯ TRẦN - Tạp chí văn học Hoa Sen

Breaking

Tạp chí văn học Hoa Sen

Tạp chí văn học Hoa sen


Tin tài trợ

Mật ong Nghệ Curcumin 470g - VIETNAMHONEY

Sale off 16%


 

Dầu gội Hà Thủ Ô - Hỗ trợ giảm rụng tóc hiệu quả





Tuesday, July 2, 2019

CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA HẠ NHƯ TRẦN

CHÙM THƠ LỤC BÁT CỦA HẠ NHƯ TRẦN
Trong hình ảnh có thể có: Hạ Như Trần, đang cười, đang ngồi, giày, cây, trẻ em, ngoài trời và thiên nhiên
GIỌT MƯA

Giọt mưa lớt phớt bên thềm
Ngỡ ngàng vì bởi tình nêm giọt sầu
Ngẫm buồn giữa cuộc bể dâu
Ngọt bùi chẳng có, nát nhàu phận em

Giọt mưa lớt phớt bên thềm
Sầu len bởi dạ yếu mềm vấn vương
Giọt châu đọng giữa má hường
Vì ai...nỗi nhớ, niềm thương trỗi hoài.

Thề xưa, hẹn cũ mau phai
Để bây giờ...giữa đêm dài cô đơn
Đắng cay chen lẫn giận hờn
Xa rồi giấc mộng...keo sơn một nhà.

MƯA 8

Em nằm  nhắm mắt nghe mưa
Giọt  rơi chầm chậm đủ vừa tim đau
Cứ mưa đến...dạ em sầu
Nỗi niềm trỗi dậy nát nhàu tâm can

Biết rằng số kiếp bẽ bàng
Biết rằng duyên số lỡ làng đôi ta
Biết rằng bão táp phong ba
Anh ơi!  em biết tình đà không sâu

Nên anh bước vội qua cầu
Bỏ em ở lại... không câu tạ từ.

LỤC BÁT MỖI NGÀY 5

Trời gieo
Chi mối lương duyên
Để cho én nhạn lụy phiền đời nhau
Trời chiều nhỏ giọt mưa ngâu
Tình xưa nghĩa cũ nặng sầu … ai ơi!

Ừ thì!
Ta sẽ buông lơi
Chiều nay có kẻ nói cười …vu vơ
Em đành gán ghép vần thơ
Cho vơi năm tháng dại khờ bên anh

Tưởng rằng!
Anh khoảng trời xanh
Còn em
Mây trắng quẩn quanh không rời
Ngờ đâu bão gió tả tơi
Xua mây rời khỏi bầu trời yêu thương

Thôi đành
Buông bỏ vấn vương
Ngược đường, lạc hướng tình trường… đã vơi.


ĐỜI

Chắc gì mai gặp lại nhau
Một cơn gió nhẹ dìm sâu đáy mồ
Vui khi thắng, bực khi thua
Cuộc đời như một trò đùa mà thôi

Đừng sa vọng tượng  người ơi!
Mang buồn ta ném mây trời cuốn đi
(Những hờn giận, những sân si
Tị hiềm, đố kỵ, so bì... di căn)

Sống vui khoẻ, sống chân thành
Rõ ràng, cứng rắn, xung quanh tươi cười...
Cuộc Đời  ngắn lắm  người ơi
Yêu nhau chưa đủ...buông lời trách nhau

Được và mất, trước và sau
Xem như nước chảy qua cầu... Nhẹ tênh
Yêu là nhớ,  giận cứ quên
Khoan dung, bác ái...vững bền tình thâm.



GỬI NGƯỜI NƠI ẤY

Em về dưới giọt mưa đêm
Gió luồn khe tóc nỗi niềm nhớ ai
Dù rằng tình ấy nhạt phai
Dù rằng tình ấy chia hai nẻo đường

Nhưng em...lưu mãi miền thương
Khắc vào tâm khảm sầu vương một mình
Dẫu buồn cũng chỉ lặng thinh
Ghi trong tim - một bóng hình của ai

Mải mê hết đoạn đường dài
Giật mình! em thấy... đã sai mất rồi
Nhưng sao dạ cứ sục sôi
Mưa rơi, gió phớt...đứng ngồi...ngóng trông

Hỏi rằng! nơi ấy có không?
Hay là...nơi ấy lạnh lòng từ lâu?



CHIỀU NƠI ĐÂY

Chiều buồn trôi nổi bến mơ
Sắt se luồng gió chơ vơ sóng lòng
Lục bình trôi dạt mé sông
Tự dưng nước mắt lưng tròng... Anh ơi!

Gặp nhau khi quá nửa đời
Xa nhau không nói nửa lời... sao anh?
Giờ em nuốt lệ cam đành
Buồn tênh em gọi Cao Xanh ơi... Người

Mơn lòng ngọn bấc lả lơi
Đợi chờ ráo hoảnh thổi lời nhớ nhung.


CHÚC NGỦ NGON

Ngủ ngon!
đêm sắp cạn rồi
Ném buồn
gói hận
thả  đời cuốn đi
Oh hay!
Sao phải níu ghì
Trần gian cõi tạm
  được gì?
  xuôi tay!


SÀI GÒN CHIỀU NAY

Sài gòn
đỏng đảnh  cơn mưa
Gió lay ngọn cỏ, mây  đùa tháp cao
Vẳng nghe  như tiếng thét gào
Sững hồn ngây dại tim nao
gọi người

Đâu còn
cái tuổi đôi mươi
Giữ chi một thoáng nụ cười
tơ vương
Yêu nhau ta cứ chung đường
Để nghe
hạnh phúc
vô thường
biến tan.


LỤC BÁT

Chút màu tim tím cuối thu
Gửi miền xa ấy dặn dò nhớ nhung
Mơ  sao Oanh Yến tương phùng
Tình thu chếnh choáng bật tung đất trời.

QUÁ GIANG

  Quá giang một đoạn cuối Thu
  Nhẹ đưa giấc ngủ êm ru giữa đời
  Mượn vài giọt nắng rong chơi
  Vay thêm tí gió, nụ cười của ai

  Một chút thôi! tựa bờ vai
  Xin thêm tí xíu...đời trai của chàng
Ừ thì! Em chỉ quá giang
Sao anh ánh mắt ngỡ ngàng nhìn em

  Hứa là...sẽ trả môi mềm
  Trả luôn hơi ấm, êm đềm thâu canh
  Trả thêm một chút ngọt lành
  Nồng nàn hơi thở em dành riêng ai.

Ừ, anh nhé! kẻo Thu trôi
Kẻo em lỡ nhịp một đời tội em.


TÌNH MÃI NỒNG NÀN

Mưa rơi như tiếng nói thầm
Nghe mưa sa nhẹ hờn căm vơi dần
Trời cao thấu hiểu lòng nhân
Đắng cay được mất vạn lần xin buông

Đời người mấy bậc cung thương
Mà sao nhợt nhạt môi hường hỡi anh
Trách chi trời kém mây xanh
Hờn chi người đã giũ nhanh cuộc tình

Em nồng nàn, vẫn đẹp xinh
Sao em phải tự dỗ mình mỗi đêm
Ngoài kia gió cuốn bên thềm
Luồn qua khe cửa đẩy thêm giọt sầu.


ĐỪNG BUỒN ANH NHÉ!

Nơi này chăn ấm nệm êm
Nghĩ anh giá lạnh thâu đêm một mình
Nát lòng, chỉ biết lặng thinh
Đôi ta lỡ một chữ tình...còn đâu

Hắt hiu, đáy dạ em sầu
Yêu anh, em nén tận sâu tim này
Biết rằng! mặn, đắng, chua cay
Khóc thầm, chứ biết tỏ bày cùng ai

Mải mê suốt đoạn đường dài
Sửng hồn, em thấy mình sai...mất rồi


HẠ NHƯ TRẦN

No comments:

Post a Comment