NGHIỆP THƠ 1
Thơ: Nghĩa Trần
Thơ là giấc mộng phù du
Thơ là giấc mộng phù du
Của người thi sĩ cần cù dệt lên
Nỗi đau có dịp bắt đền
Những dòng cảm xúc bỏ quên tâm hồn 
Khi buồn mượn cảnh hoàng hôn
Trào dâng như sóng dập dồn biển khơi 
Nhìn mây vẽ cảnh bầu trời
Mượn đôi chim hót dạo chơi vườn tình
Đón chào tia sáng bình minh 
Lẻ loi mượn cảnh một mình ngắm trăng
Đẹp xinh so sánh chị Hằng
Xấu xa mang lưới ra quăng mồi chài 
Cuối đầu lúc nhận mình sai 
Ba hoa lẽo mép miệng dài khếch môi
Sở Khanh ghép một chữ tồi 
Cuộc đời con gái hoa trôi giữa dòng
Nhớ kèm đi với chữ mong
Tương tư kết bạn căn phòng cô đơn
Đã ghen thì phải giận hờn
Đã yêu lại muốn tim sơn màu hồng
Lạnh lùng mượn cảnh mùa đông
Xuân tìm chim Én lượn vòng gọi tên
Hạ sang ve gọi vang rền
Thu về lá phủ vàng lên con đường 
Khuya về đẫm những giọt sương
Tương tư bó gối môi hường nhạt phai
Dở dang đóng cửa then cài 
Bí huyền ôm mộng liêu trai mơ hồ 
Giá vàng được tính bằng đô
Giá người tính lúc xuống mồ thiên thu 
Giàu sang bởi tính cần cù 
Khó khăn là bởi nhác ngu lại lười
Phá tiền gắn mác ăn chơi
Con hư lại đổ tính trời sinh ra 
Cha thì trách móc tại bà
Mẹ thì lại bảo giống ba đua đòi 
Vạch tìm kẻ hở bới moi 
Ghen ăn tức ở thiệt thòi vương mang 
Còn đâu nghĩa xóm tình làng 
Ném bình vỡ chậu leo thang tỵ hiềm 
Ngồi mài que sắt thành kim 
Luyện lòng kiên nhẫn để tìm ước mơ 
Cuộc đời lãng tử đâu ngờ 
Có ngày lại bị chính thơ phụ mình ...
--------------- NGHIỆP 
THƠ 2 ------------
THƠ: Nghĩa Trần
Bao nhiêu tiền mới mua nổi vần thơ 
Của một kẻ dại khờ không chịu bán 
Chỉ cầm bút khi hứng dành tặng bạn 
Thỏa cơn say khỏi chán lúc đang buồn 
Kẻ gian tà muốn lợi lấy thơ buôn
Hồn nhuốm bẩn không còn nguồn trong sáng 
Cố nặn chữ như khu vườn khô hạn 
Suốt ngày đi ca thán cạn ngôn từ 
Mượn cõi trần vay tạm gởi tâm tư 
Hồn lãng tử tỏa nụ cừ * rạng Nắng 
Đi vay mượn cảnh thiên nhiên bình lặng 
Bốn mùa đơm cay, đắng, ngọt ... phơi lòng
Nghiệp thơ hành thôi ráng trả cho xong 
Xin nửa kiếp đan vòng hoa tình nở 
Mượn mây gió đi đòi ai vướng nợ 
Chở thuyền trăng tạm bợ sống qua ngày....
* PS: Nụ Cừ: tiếng địa phương Nụ Cười
----------- NGHIỆP THƠ 3 ---------
THƠ: Nghĩa Trần
Nếu thơ bán được ra tiền 
Thì đời thi sĩ không điên vì nghèo 
Cũng vì vướng nghiệp nặng đeo 
Nên đành cam phận bọt bèo nổi trôi
Cơm rau là mãn nguyện rồi 
Đêm về trăng ghé chia đôi căn phòng 
Dế đàn gió quạt qua song 
Thả hồn đi dạo một vòng chiêm bao 
Trà vơi đun nước châm vào 
Nhấp môi say thỏa khát khao đan lời 
Dệt vần uốn chữ tìm khơi 
Mạch nguồn cảm xúc cuộc đời lãng du 
Làm sen mọc giữa ao tù 
Đẹp hơn hoa hậu người bu mua về 
Hết thời kém sắc ghẻ chê
Ra làm cỏ dại bên lề đường đi 
Công danh nào có xá gì 
Sao bằng bạn hữu đến đi vì mình 
Có tài không đức ta khinh 
Thấp cao là bởi cái tình yêu thương...
Đồng đạo thì bước chung đường 
Giông buồm ra biển vớt chương thơ chìm
Đời này dệt chữ bằng tim 
Xin làm cánh Én bay tìm mùa xuân...
---------- NGHIỆP THƠ 4 ----------------
THƠ: Nghĩa Trần
Say mơ màng chìm trong mỗi vần thơ
Tìm con chữ thẩn thờ bao mệt mỏi 
Lòng muốn phá tan tành cho hết gọi 
Sao bỗng ngưng khi trăng nói thì thầm
Buông oán hờn thinh lặng mối tình câm
Nức nở đếm thăng trầm từ cuộc sống 
Nghiệp thơ vướng nên mãi hoài si mộng 
Cảm xúc gieo lạc lõng đến vô hồn 
Đã bao lần hổ thẹn trước hoàng hôn 
Nhìn sóng vỗ dập dồn lên bờ cát 
Biển giận trách cánh hải hâu phiêu bạt 
Bản tình ca chẳng chịu hát đôi lần 
Tự nhận mình là một kẻ si sân 
Mài thơ nhọn khi cần đâm cho thủng 
Lời đanh thép bọn hành dân tham nhũng 
Lũ quan tham ra công chúng phơi bày 
Cứ mải tìm gọt dũa kiếm thơ hay 
Nỗi thất vọng nhân theo ngày theo tháng 
Ngồi buồn bã nhìn chiều rơi chạng vạng
Bởi đam mê lại phải ráng đua đoài...
Đi con đường nhiều cạm bẫy chông gai 
Ôm trăn trở khi tài hèn sức mọn 
Chân dẫm bụi còn mười hay chín ngón 
Đời lãng du đành chọn bước một mình .
-------- NGHIỆP THƠ 5 ------
Thơ: Nghĩa Trần
Nén lòng cám cảnh bạn thơ 
Vì mê câu chữ nên mờ lương tri 
Vần ngôn nào có tội gì 
Làm đau người khác làm chi hỡi người 
Hãy làm một đóa hoa tươi 
Ngát hương lan tỏa nụ cười yêu thương 
Đan tay dệt mộng vô thường 
Sẻ chia tình cảm noi gương cho đời 
Lướt thuyền ta cứ dạo chơi 
Chở trăng bốn bể gọi mời tri âm 
Người gieo sắc kẻ buông trầm 
Hát lên cho thỏa hờn câm bao ngày 
Thưởng trà nhấp rượu cùng say
Quên trời quên đất quên ngày quên đêm 
Cầu thơ nối nhịp êm đềm 
Tóc xanh đầu bạc anh em chung nhà 
Người gần kẻ ở chốn xa 
Mến nhau câu chữ thế là ta quen 
Có duyên xin thắp ngọn đèn 
Hàn huyên tâm sự một phen tương phùng 
Con đường mình bước đi chung 
Thơ là sự nghiệp hãy cùng nắm tay 
Nghĩa Nhân Lễ Hiếu trang bày 
Xin mời bạn đến thăm đây một lần.
23:49, 25 THÁNG 2, 2019
-------NGHIỆP THƠ 7 ------
Thơ: Nghĩa Trần
Vớt trăng từ dưới sông về 
Thế là từ đó tôi mê thơ tình
Sáng chờ vẽ cảnh bình minh
Chiều phai nhạt nắng ngồi rình hoàng hôn 
Nhìn con sóng vỗ dập dồn 
Biển ôm bờ cát quanh thôn làng chài
Lạc vào cõi mộng thiên thai 
Xoay quanh con chữ miệt mài bao đêm 
Lắng nghe gió nhẹ qua thềm 
Hương Quỳnh thoang thoảng mùi em thơm nồng 
Dịu dàng hỏi nhỏ qua song 
Đêm nay có thể mượn vòng tay trăng?
Nàng đi núp bóng dừa hằn 
In lên sợi tóc bạc gần hết đêm...
T3 23:01
.          
NGHIỆP THƠ
8
Thơ: Nghĩa Trần
Tôi thả vào đây nửa vần thơ 
Để ru đêm ngủ lại đêm chờ 
Để cho thương nhớ ngồi mắc nợ 
Ủ bóng hình ai gọi giấc mơ
Tôi bắt vầng trăng phủ bụi mờ 
Đạp gãy ngọn dừa đến xác xơ 
Đạp mây cỡi gió sầu dang dở
Cho hả lòng căm lửa hận thờ 
Tôi tắm dòng sông rửa dại khờ
Vùng vẫy không chìm đáy nhuốc nhơ 
Đời trong tiếng đục vì miệng lở 
Cũng bởi đa nghi lại phải ngờ 
Tôi tách hồn ra đứng bơ vơ 
Để cho thân xác khỏi mượn nhờ 
Để cho chúng khỏi hòa nhịp thở 
Vạn kiếp không thèm đụng đến thơ 
.Nghĩa Trần 14/1/2012




No comments:
Post a Comment