NƠI BÌNH YÊN
Thơ Nguyễn Lan Hương
Con níu vào cánh cò trong câu mẹ ru xưa
Bấu vào chiếc roi tre của cha đứng dậy
Nương tựa vào cánh cổng ngôi nhà ta thuở ấy
Để lớn lên.
Bấu vào chiếc roi tre của cha đứng dậy
Nương tựa vào cánh cổng ngôi nhà ta thuở ấy
Để lớn lên.
Con đi qua những năm tháng bình yên
Sống nhờ vào tuổi thanh xuân của mẹ
An nhiên giữa buồn vui nhân thế
Bằng những nếp nhăn trên vầng trán của cha.
Sống nhờ vào tuổi thanh xuân của mẹ
An nhiên giữa buồn vui nhân thế
Bằng những nếp nhăn trên vầng trán của cha.
Năm tháng đầu đời chân con đã bước qua
Với sự nhọc nhằn tay mẹ cha chèo lái
Mùa hạ nắng nôi, mùa đông tím tái
Trú ngụ an toàn trong vạt áo đẫm mồ hôi.
Với sự nhọc nhằn tay mẹ cha chèo lái
Mùa hạ nắng nôi, mùa đông tím tái
Trú ngụ an toàn trong vạt áo đẫm mồ hôi.
Con lớn lên cha mẹ cũng già rồi
Con lại theo dấu chân mẹ cha đi thuở trước
Cũng tất tả đa đoan giữa cuộc đời xuôi ngược
Chiu chắt đời mình dành dụm hết cho con.
Con lại theo dấu chân mẹ cha đi thuở trước
Cũng tất tả đa đoan giữa cuộc đời xuôi ngược
Chiu chắt đời mình dành dụm hết cho con.
Nước mắt chảy xuôi, cha mẹ chẳng trách hờn
Vẫn ôm ấp chở che như ngày còn thơ bé
"Nếu có chuyện buồn hãy quay về với mẹ
Có khó khăn gì con cứ nói với cha"
Vẫn ôm ấp chở che như ngày còn thơ bé
"Nếu có chuyện buồn hãy quay về với mẹ
Có khó khăn gì con cứ nói với cha"
Con muốn níu vào cánh cò trong câu dân ca
Bám vào tuổi thơ đứng dậy
Úp mặt vào cánh cổng ngôi nhà chúng ta thuở ấy
Nơi bình yên mãi đợi đón con về.
Bám vào tuổi thơ đứng dậy
Úp mặt vào cánh cổng ngôi nhà chúng ta thuở ấy
Nơi bình yên mãi đợi đón con về.
No comments:
Post a Comment