Thơ : Tony Bui
Bờ vai của Mẹ nhuộm mầu gió sương
Mẹ gồng, Mẹ cõng trên lưng
Nghìn khơi Mẹ vượt đủ đường gian nan
Thương Mẹ vất vả bao lần vì con
Cả đời Mẹ nhặt, Mẹ gom
Giúp con hy vọng để con vào đời.
Lưng Mẹ gánh cả biển trời sầu đau
Biển trời không rõ nông sâu
Trái tim của Mẹ nhuộm mầu thương con
Me đem góp lại tình thương vô bờ
Cho con góp nhặt vấn thơ
Con xếp nỗi nhớ, Me giờ nơi nao?
Một chiều mưa đổ ngày nào mẹ đi
Trời buồn góm gió phân ly
Cho con xa mẹ biệt ly một đời...
29/03/2016
Bài họa
Thơ : Van Ruyen Nguyen
Lại còn khô úa điểm màu trắng sương
Suốt đời mẹ gánh mòn xương
Vượt bao sóng gió trên đường gian nan
Thôi thì vất vả vội vàng vì con
Thôi thì nhon nhặt góp gom
Thôi thì tất cả cho con nên người
Vì con mẹ chấp biển trời buồn đau
Lòng người khó biết nông sâu
Tấm lòng của mẹ một mầu vì con
Vì con mẹ hướng yêu thương cập bờ
Con giờ bập bẹ làm thơ
Muốn đọc hầu Mẹ, Mẹ giờ ở đâu?
Mới nhìn thấy Mẹ như nào bước đi
Âm dương đôi ngả mà chi
Trời sao gây chuyện phân ly cuộc đời ...
Nguyễn Ruyến.
Trên lưng quang gánh một bề gian nan
Cho đời con chẳng lời than
Dãi dầu sương gió muôn vàn bước chân
Đời qua giông bão bao lần hy sinh
Từ con bú mớm thành hình
Ngọt thơm dòng sữa lênh đênh phận nghèo
Nuôi con cuối nẻo suối đèo cũng qua
Chống chèo vượt cạn phong ba
Mẹ về vun vén chan hòa yêu thương
Nét hằn trên mặt tỏ tường dấu yêu
Mênh mông mây trắng bao nhiêu ấm nồng.
Thầm thì ngoài cửa sổ
Nằm trong chăn ấm
Mà sao khó ngủ
Nhớ những đêm đông gió lay động hàng tre
Nhà quê nghèo
Áo chăn không đủ ấm
Lấy rơm khô trải dày thành ổ
Manh chiếu rách bầm phủ lên trên
Và tấm chăn chiên đắp cho các con yên giấc ngủ...
Bầm dành tất cả cho chúng con
Mà hôm nay bầm đã không còn
Khi cuộc sống đã đủ đầy, chẳng còn nghèo khó
Khi nằm nhớ cái ổ rơm
Ấm áp tình Bầm, nâng bước chúng con...
Chiều hoàng hôn sợi nắng rủ bên thềm
Con nợ mẹ những trống vắng hằng đêm
Ai nâng giấc khi trở trời, trở gió
Khi Mẹ buồn hay mệt mỏi ốm đau
Con không bên mà mẹ chẳng âu sầu
Con xin lỗi! Ngàn lần con xin lỗi!!!
Chưa kịp hỏi thăm đã quá ngọ qua trưa
Con thầm ước mong trở lại ngày xưa
Về bên Mẹ, làm đứa con hiếu thảo...
Mùa Hè nồng với nắng rát bàn chân
Mùa Thu về với mong nhớ thật gần
Mùa Đông đến với từng đêm se lạnh
Thương Mẹ nhiều mà chẳng biết làm sao
Cả đời này con chỉ một ước ao
Mong Mẹ khỏe an nhiên cùng con cháu.

Của mẹ hiền từ cửa bước ra sân
Mỗi ngày qua chân mẹ chầm chậm dần
Con cảm nhận ánh dương trần đang cạn.
Rồi mơ hồ lòng cảm thấy hoang mang
Nếu ngày mai bóng mẹ hóa nắng vàng
Con có lỗi!một đời con mang tội.
Rằng mẹ ơi ! mẹ có mỏi hay không
Đêm hôm qua mẹ có trọn giấc nồng
Có ngon miệng mỗi bữa ăn không mẹ.
Để cho con được bên mẹ thật nhiều
Mang nửa đời con đổi lấy một điều
Mẹ khỏe mạnh con kính yêu dâng mẹ
Con xin lỗi mẹ ...
Thơ Chu Long-

Thơ : Nguyễn Đình Hưng.
Lo cho con khi thai mới hình thành
Ước mơ con: Sinh được con lành lặn
Đừng ốm đau, có cuộc sống yên lành
Để con thơ cứ vô tư khúc khích nô đùa
Khúc hát ru, câu dân ca quê nhà mẹ hát
Truyền cho con nghĩa nước, tình nhà
Nhưng bên mẹ con vẫn như còn bé
Mỗi khi nhà có miếng ngon, vật lạ
Mẹ vẫn nhớ dành cho đứa con xa
Hy sinh cả đời vì con vì cháu
Như dòng phù sa luôn đổ ra biển cả
Cho cuộc đời này bừng sáng những bài ca./.

(Cho 18 mùa xa mẹ)
Bước chân ngập ngừng tìm về tuổi thơ tôi
Nơi mái nhà xưa mẹ vẫn ngồi khâu áo
Mũi chỉ đường kim
mẹ vá cả tháng ngày giông bão
Cho con yên bình trong vòng tay mẹ ấm êm.
Môi cắn chỉ, hàm răng đen rưng rức
Đôi tay chai sần
lam lũ đua chen với bọt bèo đen bạc
Dành trọn đời con một màu trắng tinh khôi.
In dáng mẹ ghìm sào dòng nước xiết
Vẳng đâu đây tiếng gọi đò da diết...
Mẹ xa rồi, ai chèo lái đời con?
Cất cánh bay xa
bỏ lại làng quê mẹ già tần tảo
Mải miết bon chen với miếng cơm manh áo
Với bụi bặm ồn ào nơi phố thị phồn hoa...
Con chưa kịp đáp đền ơn sinh thành dưỡng dục
Rưng rưng nhìn ánh mắt mẹ cười trong khói hương nghi ngút
Cho con ngàn lần xin lỗi mẹ...mẹ ơi !
Cả nhà luôn nhắc Mẹ
Sao Mẹ đi lâu thế?
Nhanh về với Chúng Con!
Đi đâu xa nữa tháng
Điện thoại gọi nhoang nhoãng:
Bao giờ về Mẹ ơi.?
Ai đón đưa hôm sớm
Máy giặt la i ón :
Ai phơi quần áo đây?
Xong Nồi kê lỏng chỏng
Ông nhớ Bà, Ông ngóng
Cháu nhớ Bà ,Cháu trông
Cơm canh bếp chẳng hồng
Nấu bữa ngon, bữa nhạt..
Con,Cơ quan, Công việc
Suốt từ sáng đến chiều
Thời buổi phải đua nhau
Kiếm Tiền nuôi Cuộc sống! ...
Nhà cửa sạch, gọn gàng
Chuyện trong, ngoài dòn tan
Cơm, canh ngon,nóng hổi!
Mỗi nhà một khoang riêng
Mẹ luôn là MẸ HIỀN
Thương Chồng, Con,thương Cháu!
Thơ Lê Mỹ Hường
Ảnh: st mạng
Một ngày tháng năm, nắng chói chang rực lửa
Tiếng bom rơi, đạn nổ
Bầu trời như muốn vỡ tung
Mặt đất vẫn ầm ầm rung
Bởi tên bay, đạn lạc
Tiếng thét, tiếng kêu, lẫn tiếng gầm đại bác
Chiến tranh đã không còn
Nhưng gánh nặng lo toan vẫn đè lên vai mẹ
Một mẹ già, một đàn con thơ bé
Những hố bom chưa lấp kịp thành đường...
Vẫn hằn lên vết đau trong đời mẹ
Day dứt không nguôi mấy chục năm có lẻ
Bởi tình thương da diết với con mình.
Con biết có lẽ chị cũng không hề trách mẹ
Lỗi tại hố bom, lỗi tại cuộc dâu bể
Sao nỗi đau mẹ nhận riêng mình?
Từ hai bàn tay mẹ
Từ sự chắt chiu mọi điều có thể
Dành cho con
Mong con lớn thành người
Mẹ già giờ tóc bạc
Tóc con vẫn còn xanh
Mắt mẹ giờ không còn tinh nhanh
Mắt con vẫn nhìn nơi xa lắm
Nhưng thử hỏi những bông hoa đỏ thắm
Một năm
mấy lượt con mua về dâng tặng mẹ?
Con thật nhỏ nhoi trước bao la lòng mẹ
Phút cô đơn mẹ giấu hai tay lau lệ
Các con ở đâu giữa những chốn xa nhà
Bên tiệc vui, quán cóc, bàn trà...
Liệu có phút giây nào nhớ mẹ?
Mẹ là tất cả cuộc đời con
Dẫu hạnh phúc, khổ đau hay héo mòn
Trái tim con luôn có mẹ!
Chiều nay con bỏ cuộc chơi
Bỏ lại sau lưng mọi tiếng cười
Con về ngõ nhỏ nhà yêu dấu
Bên mẹ hạnh phúc bao giờ vơi...!!!

Ảnh: Sưu tầm
Để người thấy vui ở cõi vĩnh hằng
Vì tới rồi Ngày của Mẹ vừa sang
Kính dâng bữa cơm ngon cùng hoa quả
Nén hương thơm khói quyện mắt cay mờ
Bao năm qua người ngự ở trang thờ
Có cảm thấy cô đơn không hở mẹ
Lúc nhà nhà vừa mới hạ cây nêu
Đau nghẹn lòng con trẻ biết bao nhiêu
Cảm thương mẹ cùng các em nhỏ dại
Đã trưởng thành và nếm trải vinh sang
Nhưng đâu còn có mẹ để cưu mang
Xót xa lắm ai đâu nào thấu hiểu
Món ăn đơn giản người đã hay dùng
Đâu phải cần thứ đắt giá linh lung
Bởi tấm lòng chứ kể chi vật chất
RỒI ĐỘ TRÌ CHO CON CHÁU BÌNH AN!
Mẹ trao dòng mát ngọt mềm lòng con
Khi con vang tiếng cười giòn
Mẹ trao tay ấm dạy tròn điều hay
Khi con sếu nhỏ tập bay
Mong con khôn lớn tháng ngày mẹ lo
Mừng vui rộn khúc thơm tho
Con đi đúng lối tiếng hò mẹ ngân
Cũng khi khúc nhạc đau quằn
Khi con vấp ngã bước nhầm bóng đêm
Đức tin mẹ nguyện êm đềm
Mong con vững dạ chí bền lòng son
Mẹ là giao hưởng đời con
Tháng năm vang khúc vuông tròn chăm lo.
Nhân ngày của mẹ ,tặng mấy chị em.
Tác giả :Nguyễn Đức Phúc
Hình ảnh : long Lê và các em.
Đứng thẩn thờ ngay trên bậc cửa.
Lòng bỗng dưng trào dâng nỗi nhớ
Mẹ đâu rồi ? Một thưở con trông.
Đang cuộc sống trong lòng cha mẹ
Bao ký ức một thời tuổi trẻ
Gợi cho con nhớ mẹ rất nhiều.
Đi học về đợi chờ quà mẹ
Có nhiều hôm mẹ đi về trễ
Quà cho con không thể nào quên.
Con cũng đã thành bà nội, ngoại
Những kỷ niệm một thời con gái
Vẫn cho con nhớ lại ngày xưa.
Vẫn còn mẹ để chờ, để đợi.
Con vẫn nhìn ra xa vời vợi
Trong khói hương mãi đợi mẹ về.
Hồ Viết Bình
Ảnh: sưu tầm internet
Tháng nào mẹ cũng ghé thăm con mình
Đúng ngày kết thúc chiến tranh
Là lúc con mẹ phải nằm ngủ yên
Nỗi đau cứa nát con tim
Thấm trong da thịt những đêm nhọc nhằn...
Cảm ơn mẹ đã sinh thành
Các anh chiến đấu để giành quê hương
Bây giờ mắt mẹ mờ sương
Vẫn trông, vẫn ngóng con thương từng ngày
Chao ôi lòng mẹ rộng thay
Biển nào sánh với công này mẹ ơi!
Nhìn mẹ con cũng bùi ngùi
Biết bao giọt lệ ngắn dài rơi rơi
Để cho đất nước đẹp tươi
Mẹ dâng Tổ quốc cuộc đời con yêu.
28/4/2018.

Ảnh :mẹ và các cháu
Mẹ đâu còn nghe tiếng con gọi mẹ...mẹ ơi...
Bởi mẹ của con đâu còn ở trên đời
Có muốn nấu miếng cơm dâng mẹ
Mẹ cũng chỉ ăn trong tưởng tượng của con thôi
Con muốn ôm mẹ và hôn trên má mẹ
Cũng còn đâu được nữa rồi
Vậy mà lúc sống đôi khi còn dận mẹ
Chẳng được một câu con yêu mẹ...mẹ ơi. ..
Bữa đói,bữa no...khổ cực vì con cả cuộc đời
Không than vãn mà luôn cười thấy con vui
Chắc mẹ vui, khi con được như hôm nay mẹ nhỉ?
Mẹ không còn để hướng phúc nơi con
Nếu con giỏi hơn thì cha mẹ sướng hơn như thế
Con chỉ thấy tiếc thôi và ân hận lắm rồi
Mong rằng kiếp sau được làm con của mẹ
Để còn làm tiếp những việc chưa làm được mẹ ơi....
Ai còn mẹ cha ở đời là diễm phúc
Hãy thay tôi yêu mẹ... để mẹ mỉm cười

Năm năm mẹ đã xa rời các con
Mẹ như trăng khuyết đỉnh non
Năm năm chẳng thấy trăng tròn Mẹ ơi
Bây giờ cách biệt xa xôi
Đêm nằm nhớ Mẹ vời vời xót thương
Mẹ giờ gối đất nằm sương
Năm năm đằng đẵng đoạn trường ai hay
Mẹ giờ sống với cỏ cây
Nén hương con thắp khói bay kín trời
Thương Mẹ vất vả cả đời
Mấy năm vừa được thảnh thơi an nhàn
Một cơn bạo bệnh phũ phàng
Đưa Mẹ rời khỏi thế gian mất rồi
Âm dương cách trở mãi thôi
Tình Mẹ mãi mãi chói ngời trong con
ngày xưa Cha nói vậy
Mặc mưa trút xuống vai gầy, Mẹ hứng
Cha lặng lẽ
đứng ngoài hiên chịu đựng
Để con nằm say giấc ngủ ấm êm.
Về tình cảm trong ngôi nhà hạnh phúc
Ai khôn lớn
khi qua dòng trong đục
Xin một lần hãy nghĩ đến Mẹ Cha.
Thôi giả dối khiến Cha thêm sầu não
Dù chân thật chẳng được nhiều cơm gạo
Nhưng lòng an
bớt trăn trở ưu phiền
Niềm tin với Mẹ thiêng liêng cõi trần
Cho dù đi khắp nhân gian
Đức dầy cao độ chuông ngân vọng đời
Trăng rằm chiếu tỏa khắp nơi
Thắp lên ngọn đuốc sáng ngời từ bi
Người người ai cũng khắc ghi
Vô ưu thánh thiện sân si xa rời...
NS Lâm Bình

Tấm áo sờn thành tã ấm ngày đông.
Con còn đỏ Mẹ đã ngoài ruộng mạ
Chân lấm tay bùn cấy lúa đổi công.
Đồng cạn, đồng sâu, Mẹ nào quản ngại?
Khai hoang tới những miền đầy cỏ dại
Mẹ ươm trồng hạt giống của ngày mai.
Còng lưng gánh đôi vai gầy trĩu nặng.
Vất vả sớm khuya một đời thầm lặng
Suối tóc nào nhuộm trắng giấc mơ con?
Ngày ba bữa cháo cùng rau đắp đổi
Chị em rủ nhau lớn nhanh như thổi
Cứ tết về có áo mới đi chơi…
Đếm sao hết được biển tình lồng lộng.
Người đã thay cha làm bờ vai rộng
Cho con tựa vào mỗi lúc chông chênh…
Thấy tóc Mẹ như bạc thêm nhiều sợi.
Từng suối buông dài Mẹ vừa mới gội
Ngát thơm mùi bồ kết hương chanh.
Hoài nũng nịu ngủ vùi trong tay Mẹ.
Tranh với em từng củ khoai nhỏ bé
Rồi khóc òa khi cậu được phần hơn…
Dù con hiểu chẳng bao giờ Mẹ nhận.
Người cho đi chưa một lần ân hận
Tuổi trẻ, tình yêu, khát vọng, tim hồng.
Mẹ vẫn lo từng mớ rau quả trứng
Cứ về ngoại là một xe chật cứng
Sợ con mình thiếu đồ sạch bữa ăn.
Bởi con nay cũng bắt đầu làm Mẹ
Lời muốn nói trên môi con khe khẽ
Gánh nặng ngày nào Mẹ để chúng con!
(Hoa Diên Vỹ )

Khi hoa kèn hồng nở chót vót trên cao
Nắng cũng nóng bỏng, da diết, cồn cào
Khát khao được về tuổi thơ dịu nhẹ.
Lặng lẽ gục đầu trong vòng tay thân thương
Mái tóc con đã in dấu bụi đường
Lác đác điểm sợi đen, sợi trắng.
Nắm cỏ mần trầu với lá hương nhu
Nồi nước vàng nâu khiến con suy tư
Vục đầu vào thấy cay cay nơi khoé mắt.
Thấy khuôn mặt con vụn vỡ nụ cười
Một khuôn mặt hằn nếp nhăn cuộc đời
Với những ước mơ vẫn còn đang dang dở.
Để vấp váp đầu đời có tay mẹ nâng niu
Con vẫn muốn được cưng nựng, yêu chiều
Dù đã đi qua bao nhiêu ghềnh thác...
Nhớ về mẹ con thì thầm bài hát:
Mẹ yêu !
Thơ: Thanh Nhàn

No comments:
Post a Comment