Mà gió mân mê mãi đến chiều
Em có đi qua mùa thương cũ
Xin đừng để gió lạc lòng xiêu.
Mà nghe gió nói rất tinh anh
Dịu dàng hoa cỏ nhầu nhỉ ngọc
Dọi xuống bình yên chút mộng lành.
Để lại dòng thơ cũng chưa tròn
Nụ cười còn lửng như chiếc lá
Neo giữa bờ anh một dấu son.
Phương Nam gom hết gửi vào đây
Hoàng hôn loang nhẹ màu sương khói
Ngún đỏ tàn theo một gót ngày.
No comments:
Post a Comment