Gốc bàng xưa tự đỏ lá sưởi mình
Nơi xa ấy chắc nắng tràn em nhỉ
Có giọt nắng nào vương trên tóc lung linh?
Nắng phương Nam ngọt lắm phải không em
Thảm lá thu nâng gót chân sáo nhỏ
Nụ cười xinh có lấp lánh môi mềm?
Mắt ai kia tinh nghịch lại theo về
Nụ cười ấy cứ ngập tràn giấc ngủ
Chốn phiêu bồng cho anh giấc đam mê.
Hơi ấm em lại xa tận cuối trời
Nhanh về nhé nắng vàng phương Nam ấy
Sưởi ấm lòng người trong hoang vắng... đêm côi.
No comments:
Post a Comment