Thơ Mùa Xuân

Gót chân trần đi giữa chốn bồng lai
Thoang thoảng trầm hương bay trong gió
Ôi ! Hồn thiêng sông núi đây rồi...
Cái thuở hồn nhiên với cội nguồn dân tộc !
Chúng con tự hào làm con dân nước Việt.
Cuộn chảy trong tim dòng máu Lạc Hồng
Bổng thấy lòng rưng rưng đau nhói
Mãi đua chen, lắm khi quên nguồn cội
Đôi lúc hững hờ lời Bác dặn năm xưa…
Xin sự bao dung của đất trời lòng mẹ
Thế gian này, có người mẹ nào hơn thế
Cho chúng con hai chữ “đồng bào”…
Văng vẳng đâu đây tiếng trống xưa vọng lại.
Rừng cổ thụ từ ngàn năm dẫn lối.
Lá vẫn tươi xanh che mát cả non sông…
No comments:
Post a Comment