TÂM SỰ CỦA CÔ GÁI
An Giang Bùi
Đừng nói lời yêu được không anh
Bởi trái tim em không còn nguyên vẹn nữa
Đã một lần bước chân em vấp ngã
Em sợ rồi lối nhỏ yêu thương.
Mình là bạn có được không anh
Dù tình ta đã vượt qua bao gềnh thác …
Nay trong em chỉ còn nỗi buồn man mác
Những ngày vui đã đi quá xa rồi.
Giờ hai ta mỗi đứa một phương trời
Chiều thứ bảy không cầm tay dạo phố
Không cùng nhau ngắm hoàng hôn ửng đỏ
Khi em buồn chẳng biết tựa vào ai.
Rồi ngày mai trên chặng đường dài
Nhìn từ xa không bóng người đón đợi
Không còn thấy bàn tay vẫy gọi
Anh đây mà em có mệt không?
Xa anh rồi đêm quạnh quẽ hư không
Ngồi một mình lại nhớ ngày xưa ấy
Em sợ lắm những đêm mưa sấm dậy
Trong đêm giông như có tiếng thét gào.
Xa anh rồi em biết phải làm sao?
Anh ơi anh nói cho em biết nhé.
Hình trên net.
No comments:
Post a Comment