KẺ MỘNG DU
An Giang Bùi
Có một người
đi như kẻ mộng du
Trên đường trần chỉ lặng thinh không nói
Mặc gió chiều níu làn mây vẫy gọi
Lên đỉnh đồi tâm sự dưới màn sương.
Có một người đi tìm bóng người thương
Đi cứ đi trên con đường xa mãi
Âm thầm bước không ngoái đầu nhìn lại
Mặc thời gian vô cảm chẳng chờ ai.
Trời về chiều bóng đã đổ dài
Làn mây mỏng trôi về phía núi
Người đi đường dường như rất vội
Kẻ mộng du vẫn lững thững một mình.
Rồi đêm về
đâu là điểm dừng chân
Trong sương lạnh tìm đâu ra hơi ấm
Một ngày kia xa mờ như dấu chấm
Vẫn một mình thơ thẩn chốn trần gian.
Hình trên net.
No comments:
Post a Comment